||linh tinh|| Ngày ấy mình đã yêu (và thơ)

Thật sự là đã rất lâu rồi mình mới xem phim Việt Nam… Và dù ở thời điểm này Ngày ấy mình đã yêu mới chỉ chiếu tới tập 6, nhưng mình phải công nhân đây là một bộ phim rất dễ thương, khiến mình thấy vô cùng thích thú đón chờ mỗi tuần.

Đây cũng là bộ phim đầu tiên mình xem của Nhã Phương và của Nhan Phúc Vinh (Bảo Thanh thì mình có xem 1-2 tập đầu cô ấy đóng trong Sống chung với mẹ chồng còn Lương Thế Thành thì mình xem anh ấy đóng trong Mùi ngò gai). Nhìn chung mình thấy diễn viên trong phim trẻ đẹp, tạo hình thời trang kiểu Hàn Quốc dễ thương và nội dung phim khá thú vị với nhiều cảnh quay đẹp, lãng mạn.

Nhưng có lẽ điểm khiến mình thấy thú vị nhất ở bộ phim này chính là… thơ 🙂

“Khi nào thấy nhớ
Hãy gọi cho anh
Hãy gọi cho anh
Cả khi không nhớ…
Có một con đường
Gọi là quá khứ
Có một lọn gió
Gọi là tóc bay
Có một người say
Một người mắt ướt
Có một lỡ bước
Gọi là đến sau
Có một mưa mau
Rụng rời quán nhỏ
Có một ngõ cỏ
Cho nụ hôn đầu
Có một bể dâu
Cho lòng bớt tủi
Có một sợ hãi
Gọi là mất nhau
Có một niềm đau
Đã thành dĩ vãng…”

Mình là một người thích thơ (và thi thoảng cũng có tí nhã hứng viết ra vài bài thơ linh tinh hehe). Và lâu rồi mình mới thấy có một sản phẩm giải trí nào đó của Việt Nam có yếu tố “thơ” ở trong đó 😀

Bài thơ mình quote ở phía trên được nhân vật Hạ (Nhã Phương) đọc cho người yêu nghe và cũng là bài thơ gắn liền với những kỉ niệm trong quá khứ của cô với người yêu cũ (có lẽ bài thơ cũng báo trước những điều sắp xảy ra trong tương lai của cô nữa). Lúc đầu mình tưởng đây là bài thơ được viết riêng cho kịch bản phim, nhưng khi mình search trên google thì thấy có vẻ như đây là bài thơ tên là “Gọi” của tác giả Hữu Việt. Mình thấy việc trong phim có thơ khiến cho phim trở nên dễ thương và lãng mạn hơn rất nhiều – có chút dễ thương như kiểu đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh cũng thường có một vài bài thơ đi kèm vậy đó:

“Dưới giàn hoa thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bước tới
Anh bỗng thành song đôi”

(Mắt Biếc)

Mình không thấy việc đọc thơ cho nhau nghe là sến đâu nha =)) từ hồi đi du học, gặp nhiều người có thái độ đánh giá mình như con dở hơi thích thơ thẩn này kia thì mình đã ngưng việc làm thơ lại và không post thơ lên facebook nữa 🙁 nhưng trong lòng mình vẫn thích thơ (thẩn) lắm =)) và cái cảnh đọc thơ cho nhau nghe trong Ngày ấy mình đã yêu thực sự gợi nhớ lại cho mình những ngày còn ở Việt Nam…

Hồi đó, hồi còn là sinh viên năm nhất ở Việt Nam, có bài thơ này mà mình mê lắm (vì hồi đó sinh viên Lan đang trong tâm trạng yêu yêu nhớ nhớ thương thương này nọ mà hehe). Bài thơ tên là “Vô tình”:

“Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi

Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình em quên”

Đây là bài thơ mà mình đã “phổ biến” cho mấy người bạn và bắt chúng nó đọc cho mình nghe =)) bài thơ nghe thảm thiết vậy thôi chứ hồi đó và cả bây giờ nữa, mình vẫn thấy bài thơ này dễ thương và nó làm mình vui chứ không phải là một bài thơ buồn đối với mình 😛

Cuộc sống bận rộn mấy năm qua đã khiến mình quên mất những niềm vui mà mình có được nhờ “thơ thơ thẩn thẩn” 😀 những ngày tháng chỉ ôm Tumblr ngồi đọc thơ cũng xa xôi…

Thơ của anh Lu:

“chúng ta – những ngôi nhà không cửa
lại thích so đo chuyện bản lề.”

“tôi mua độ chục loài hoa cỏ
đem về lấp kín một –
không tên
phố
không đèn
người
không quen
tôi không quên
em

tôi mua độ chục loài mưa bụi
đem về lấp kín một –
lặng im
cây
không chim
chiều
mây dìm
lạnh ngắt ngã ba tim

tôi mua độ chục loài tôi dại
đem về lấp kín một –
không đâu
mắt em
sâu
tôi
gãi đầu
đếm từ
một
đến
bao lâu”

đời thật đẹp khi có thơ 🙂 mặc kệ mấy người cười Lan bị dở hơi 😛 hôm nay viết thế thôi

“nghiêng một mùa nghiêng

khoan đừng vội tắt

tôi kể em nghe

những điều nhỏ nhặt

giấu trong bầu trời”

17.11.2013 – thơ Lan hồi đó 🙂

Leave a Comment