||đọc|| quán gò đi lên- Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh là nhà văn mà mình vô cùng yêu mến

Mình không có điều kiện mua những cuốn sách chú viết, nên toàn đi mượn bạn 😀 và trong khoảng một năm trở lại đây thì chuyển sang nghe sách truyện audio 🙂

Mình còn nhớ hồi học cấp 3, thằng ĐNam, bạn cùng lớp, có cho mình “mượn” một cuốn truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Tên truyện là gì mình không nhớ rõ nữa, vì mình nhớ mình mới chỉ đọc được vài trang đầu thì đã bị đòi lại =)))) Chi tiết duy nhất mình còn nhớ, đó là cuốn sách đó viết về mấy đứa nhóc làm việc trong một tiệm bán hàng nhỏ (không rõ là hàng ăn hay hàng gì) và nội dung có vẻ khá hấp dẫn.

Vì không nhớ tên cuốn sách đó, nên mình chưa bao giờ kiếm đọc được nó, cho tới khi mình nhìn thấy một cuốn sách có tựa “Quán Gò Đi Lên” (hê hê, mình tưởng “Quán Gò” là cái quán lên là Gò há há há). Mình nghĩ đây chính là cuốn sách “một thời đã xa” mà mình từng được đọc vài trang hồi cấp 3 😀 Thế là đợt này, vì khó ngủ, mà mình lên youtube kiếm truyện audio của cuốn sách này nghe trước khi ngon giấc 😀 (thực ra, nghe xong hết audio thì mình vẫn không rõ là đây có phải cuốn truyện mình đọc hồi cấp 3 không hahaa).

Thôi thì mình xin viết vài lời để tổng kết lại cảm nhận của mình sau khi “đọc”/nghe hết cuốn truyện 🙂

Đầu tiên, mình thấy đây là một cuốn sách nghe audio có vẻ vui hơn là đọc 😀 vì cái bạn nữ đọc audio đó nhại giọng Quảng của con Cúc và con Hường nghe rất là hài 😀 nếu để mình tự đọc sách, chưa chắc mình đã tưởng tượng được ra giọng Quảng Nôm giống tới như vậy 😀 khả năng của mình chắc chỉ tưởng tượng nổi được chút xíu nhờ hay coi hài Trường Giang thôi 😛

Nói chung, đây là một cuốn truyện tạm hay 🙂 “tạm” thôi – là bởi vì truyện không đẩy cảm xúc của mình lên cao như khi đọc mấy cuốn kinh điển như Mắt Biếc, Còn Chút Gì Để Nhớ, hay Đi Qua Hoa Cúc được, cũng không quá hài như những truyện khác 🙂

Truyện kể về một nhóm người trẻ phụ việc tại một tiệm ăn nhỏ bán đồ Quảng tên là Đo Đo 😀 ghi chú: quán Đo Đo có thật ngoài đời ở SG nhé các chế 😀 anh n.y hay là đứa bạn nào đó từng chở mình đi qua quán Đo Đo một lần, nhưng mình chưa có dịp dừng lại ăn thử.

Vẫn là mô típ quen thuộc trong truyện chú Ánh, truyện kể về cuộc sống, công việc thường ngày của tụi thằng Cải, thằng Lâm, con Cúc, con Lan.. với đủ trò hài hước, đủ chuyện tình cảm nhắng nhít, những mộng mơ vu vơ về tình yêu, lấy chồng nước ngoài, đậu đại học… của tụi trẻ 😀
So với các truyện khác của chú Ánh, thì mình thấy Quán Gò Đi Lên khá lép vế về mặt cốt truyện, cũng như sự bất ngờ ở cái kết 🙂 rất tiếc là mình thấy một cái kết buồn không hẳn làm cho cuốn sách hấp dẫn hơn là một cái kết vui 🙂 Lúc mình đọc Đi Qua Hoa Cúc và Mắt Biếc, cái kết buồn làm mình buồn theo không biết mấy ngày 🙁 huhuu… còn ở Quán Gò Đi Lên, cái kết buồn làm mình… tưng hửng, kiểu như: “ơ, vậy ah… vậy thôi sao…???” Nói chung là chưa đã lắm 🙂

Nhưng thôi, dù sao đi nữa, đây cũng là một cuốn sách nhẹ nhàng, dễ đọc, dễ giúp xả xì trét sau ngày làm việc căng thẳng 🙂 mình không quá thích nhưng vẫn thấy cuốn sách rất dễ thương… và mình vẫn chưa thể biết được cuốn sách ngày xưa thằng ĐNam cho mình mượn tên là gì =))))(ngu quá, sao mình ko hỏi nó trực tiếp nhỉ???? hahaahaaa)

0 Replies to “||đọc|| quán gò đi lên- Nguyễn Nhật Ánh”

Leave a Comment