|truyện nhảm| hạ cánh nơi corona (crash landing on corona)
truyện nhảm mình viết dựa theo phim “hạ cánh nơi anh” (crash landing on you) vào một buổi tối cách ly tại nhà 🙂 mình lên mạng toàn đọc được tin tức buồn về corona nên viết chút truyện nhảm cho vui 😀
…2010, Đà Lạt một ngày tháng tư nắng nhẹ, phượng nở tím trời. Cô gái trẻ tên Trinh năm ấy vừa tròn hai mươi tuổi, một mình lang thang khắp thành phố sương mù trong một dịp cuối tuần chạy trốn Sài Gòn tấp nập. Trinh tình cờ gặp một chàng trai trẻ mê nhiếp ảnh tên Bình…
Mười năm sau, cô gái năm xưa nay đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt và xinh đẹp. Còn chàng trai kia đã trở thành một quân nhân cao to đẹp trai bờ vai Thái Bình Dương. Anh sống và sinh hoạt trong doanh trại quân đội cùng các chiến sĩ khác, lâu lâu mới về thăm nhà một lần.
Một hôm nọ, Trinh đi công tác ở châu Âu về. Vừa hạ cánh xuống sân bay, cô đột nhiên bị dẫn đi cách ly tập trung vì thành phố vừa bùng phát dịch COVID-19 và tất cả những người từ nước ngoài về đều phải đi cách ly tập trung. Duyên số sắp đặt thế nào mà nơi cô được đưa tới cách ly lại là doanh trại quân đội của Bình.
Bình được giao nhiệm vụ tiếp quản phòng cách ly của Trinh. Tuy nhiên, cả hai người đều không nhận ra nhau bởi vì kí ức về chuyến đi Đà Lạt năm xưa đã trở nên quá xa cũ, và bởi vì cả hai đều phải đeo khẩu trang để đảm bảo cách ly an toàn trong mùa dịch.
Đã quen với cuộc sống sung túc trên thành phố, nay lại đột ngột bị bắt đi cách ly ở một doanh trại quân đội xa xôi khi vừa đáp máy bay và không kịp chuẩn bị đồ đạc đi cách ly, Trinh loay hoay không biết phải xoay sở thế nào. Thấy tội nghiệp cô gái vừa mới tới doanh trại, chiều hôm đó, Bình ra ngoài mua giúp cô những vật dụng cần thiết cho đời sống cách ly, từ mấy chiếc khẩu trang cho tới cả cục xà bông rửa tay. Bình còn cẩn thận mua thêm cho Trinh vài cây nến để Trinh thắp vào ban đêm những hôm doanh trại bị mất điện.
Tối hôm ấy, doanh trại mất điện đúng theo phỏng đoán của Bình. Bình đem đồ anh mua qua phòng cho Trinh và dặn cô đốt nến dùng tạm trong lúc chờ có điện lại. Trinh mỉm cười cảm kích trước lòng tốt của Bình. Cô mở túi đồ Bình mua giùm ra, cẩn thận cất từng món đồ vào phòng và thầm nghĩ rằng anh chàng này có vẻ thật là tốt bụng và ấm áp. Bình cũng cảm thấy an tâm hơn khi Trinh có vẻ đã bớt lo lắng so với khi anh gặp cô hồi sáng. Thế nhưng, khi Trinh đốt cây nến anh mua cho cô lên, tâm trạng cô bỗng dưng trùng xuống, mắt Trinh bỗng đỏ hoe. Cô nhìn Bình và nói rằng cô muốn nến thơm cơ, rồi cô oà lên khóc.
Trinh cảm thấy tủi thân cho hoàn cảnh trớ trêu và thiếu thốn của mình ở trong trại cách ly. Cô kể với Bình rằng cô nhớ gia đình và bạn bè ở bên ngoài. Cô nhớ cuộc sống tiện nghi, điện nước đầy đủ của cô ở trên Sài Gòn. Cô còn cả một công ty đang chờ cô trở về điều hành, thế mà giờ đây cô phải ở trong trại cách ly tập trung, không được tiếp xúc với bất kì ai, cũng không thể hoàn thành những công việc còn dang dở… Cô xin lỗi Bình vì tự dưng lại khóc lóc kể lể trước mặt anh trong khi cô và anh không quen biết gì nhau. Bình lẳng lặng thổi tắt ngọn nến đang cháy và bảo với Trinh rằng cô đừng ngại, căn phòng cô bây giờ đã tràn ngập trong bóng tối rồi và anh không thể nhìn thấy cô khóc trong lúc này. Bình an ủi Trinh rằng mọi việc rồi sẽ ổn thôi…
Bình hứa với Trinh rằng, anh sẽ giúp cô ra khỏi nơi cách ly tập trung này trong vòng 14 ngày sớm nhất có thể, để cô có thể trở về với cuộc sống thường ngày của cô trên Sài Gòn. Anh dặn dò cô rất kĩ lưỡng, rằng cô phải tuyệt đối cảnh giác với những người khác ở trong trại cách ly tập trung này, vì mặc dù họ không có triệu chứng sốt hay ho, họ vẫn có thể lây bệnh cho cô được. Nếu cô bị lây bệnh từ những người này, cô sẽ không thể rời khỏi nơi đây để trở về với gia đình và bạn bè trong vòng 14 ngày. Trinh nhớ kĩ từng lời dặn của Bình và tin tưởng rằng với sự giúp đỡ của anh, cô sẽ sớm được ra khỏi trại cách ly tập trung.
chắc là mình sẽ còn viết nữa nếu còn cách ly =)))
🙂